Đây là một blog mình thấy khá hay nên xin phép được post lại để mọi người có thể đọc và suy nghĩ mình chích nguyên câu chuyện như sau:
Tôi
từng được nghe một câu chuyện về duyên và nợ, tôi không có khả năng kể lại
những câu chuyện cho lắm, chỉ nhớ là có một chàng trai yêu một cô gái say đắm,
sẵn sàng làm bất cứ mọi việc vì cô ấy, nhưng cô ấy lại đi cưới một anh chàng
khác.
Rồi chàng trai gặp được vị nào đó và hỏi, vị ấy mới bảo là
ở kiếp trước khi cô gái gặp một tai nạn và chết trên đường, không có một người
dân xung quanh tới xem cô ấy thế nào, chỉ có chàng trai tới và đắp cho cô gái
tấm chiếu rồi bỏ đi, còn có một người đến sau và đem cô ấy đi chôn, người sau
ấy chính là chồng cô ấy hiện tại. Vì thế, chàng trai chỉ có duyên với cô ấy,
còn người mà cô ấy nợ là chồng của cô ấy.
Đó
cũng có thể là lý giải hay cho những câu chuyện tình dang dở. Có người bước vào
cuộc sống của bạn, rồi sau đó đột ngột bước ra, họ giống như một cơn gió mát
thoảng qua, mang lại cho bạn những điều tươi mới, nhưng gió là gió, chẳng thể ở
lại lâu được.
Đến
rồi đi, ngỡ ngàng và bất ngờ khiến bạn chưa kịp định hình. Chính một điểm ấy để
lại trong lòng mỗi người những ký ức đẹp. Cái khoảnh khắc giao nhau ấy, những
cảm xúc là lạ, trái tim bổng nhiên thổn thức, là yêu hay thích, cũng chẳng phân
biệt được. Rộn ràng và bay bổng. À thì con tim đã biết rung rinh.
Ta
đứng giữa cái lưng chừng cảm xúc, con tim cảm giác nhói đau. Và cuối cùng thì
thời gian sẽ là phương thuốc cứu chữa mọi vết thương. Dù dài hay ngắn, rồi cũng
sẽ đến một ngày, ta đứng đó và nhìn lại tất cả, chợt mỉm cười và cầu chúc cho
đối phương hạnh phúc.
Liệu
có phải mọi sự việc trên đời này đều đã có sự sắp đặt của số phận, người đến
với người cũng phải có duyên nợ?
Trong
tình yêu cũng thế, có nhân duyên hay không và làm sao để phát hiện được đâu mới
là nhân duyên thực sự của mình. Có phải nếu là định mệnh của nhau thì dù có khó
khăn cách trở đến mấy thì cuối cùng cũng tìm được về với nhau. Dựa vào trực
giác hay linh cảm? Dựa vào biểu hiện của đối phương hay cảm nhận của chính bản
thân mình? Chẳng lẽ với những cảm xúc ban đầu không ấn tượng, bạn lại bỏ qua
một cơ hội tìm hiểu. Trong lúc trái tim bạn đang cô đơn, tại sao không thể dành
cho đối phương một cơ hội để quan tâm, cũng là dành cho ta một cơ hội để được
yêu thương. Biết đâu chính cơ hội ấy ta lại tạo ra nhân duyên của chính mình.
Tương lai của chúng ta sẽ do chính chúng ta tạo ra.
Nguồn: Blog vntamsu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét